Chuyện kể ngày Quốc Khánh: Bạn là ai năm 21 tuổi?

0
quoc-khanh-viet-nam

Truyện xưa tôi viết lại

“Có hai người bạn thân cùng nhau đi dạo khắp đất Sài Thành. Đường phố, xe cộ, cảnh vật thân quen lần lượt hiện ra trước mắt họ. Nhưng một trong hai người lại đắm chìm vào dòng suy nghĩ miên man. Bên trong anh đang có một ý tưởng – một ý tưởng khá mạo hiểm khiến anh cần hành động liều lĩnh và bất chấp. Anh chưa nói cho ai điều này, có thể sẽ không ai ủng hộ anh. Anh chưa có bất kỳ một kế hoạch rõ ràng nào, và trong đầu chàng trai 21 tuổi kia cũng hình dung được khó khăn trước mắt mình sắp trải qua khi triển khai ý tưởng.

Không có nguồn lực, không vốn. Những người đi trước anh, với nền tảng giáo dục vững vàng nhưng cũng thất bại. Một mình anh, anh sẽ xoay sở ra sao? Với hầu hết mọi người, ý tưởng dạng này sẽ chết yểu, người ta sẽ quên nó đi nhanh chóng giống như hàng ngàn suy nghĩ miên man khác hiện ra trong ngày. Nhưng đó là hầu hết mọi người, còn chàng trai của chúng ta lại  quyết định thử chia sẻ ý tưởng với bạn mình.

Đoạn đối thoại giữa hai người đã lưu danh sử sách. Những người từng trải kể lại câu chuyện cho con cháu nghe, và nó sẽ mãi lưu truyền hậu thế. Rốt cuộc anh đã nói gì? Tạm gác lại nội dung để các bạn tò mò. Chỉ biết người bạn của anh đã không đủ khả năng nhìn thấy những gì sắp xảy ra. Bạn anh có một tình yêu, nhưng trước thử thách quá lớn, người đó không dám mạo hiểm. Còn chàng trai của chúng ta vẫn tiếp tục hiện thực hóa ước mơ của mình.

Anh không hy vọng bất kỳ điều gì vào sự tưởng thưởng. Anh không mưu cầu cho bản thân, anh sống với những lý tưởng lớn hơn trí tưởng tượng của tôi và bạn có thể hình dung ra. Với một khát khao cháy bỏng, anh bắt đầu thấy rõ ràng trong tâm trí viễn cảnh mình muốn nhìn thấy. Anh nỗ lực qua biết bao năm tháng để chuyển hình ảnh trong tưởng tượng thành vật chất, giống như những nhà giả kim luyện vàng trong tích sử xa xưa.

Vàng thực sự đã xuất hiện. Chàng trai của chúng ta đã luyện được vàng, thậm chí hơn cả vàng nữa, đó là sự độc lập tự do cho cả một quốc gia. Anh đã trở thành người kiến tạo tương lai, thay vì dự đoán nó. Anh xây dựng hoàn chỉnh bức tranh mình muốn nhìn thấy. Trong quá trình hành động, anh có rất nhiều sự ủng hộ bởi tầm nhìn rõ ràng và ý chí kiên quyết. Anh còn có một người bạn đồng hành – người mà sau được tôn vinh là 1 trong 10 vị thống lĩnh hùng mạnh nhất của thế giới. Chắc các bạn biết vị tướng mà chàng trai kia thu phục được là ai, chúng ta gọi ngài là bác Giáp.

Còn chàng trai trẻ của năm 1911, anh đã trở thành lãnh đạo cấp độ 5*, vĩ nhân sánh ngang với Karl Marx, Gandhi, Lenin … Bạn biết tôi nói về ai rồi đấy, chủ tịch Hồ Chí Minh.”

P/S: Sử nước mình hay lắm, nhưng chúng ta thiếu những người kể chuyện lịch sử. Sử ta hào hùng gấp bội phần Trung Quốc, chỉ là họ biết kể lại hay hơn. Giá có ai đó, viết lại được theo cái cách mà dân ta, nhất là thế hệ sau phải say đắm.

Văn bản gốc

“Trong khi còn học ở trường Chasseloup–Laubat, tôi gặp một người thanh niên ở Trung bộ vào Sài Gòn ở nhà một người bạn. Vì cùng một lứa tuổi, cho nên chúng tôi lập tức trở nên đôi bạn thân. Tôi đưa anh đến trước tiệm cà phê của Pháp xem đèn điện, xem chiếu bóng và máy nước. Những cái đó trước kia anh chưa hề thấy. Một hôm tôi mời anh ăn kem. Anh rất lạ. Lần đầu tiên anh mới nếm mùi kem. Sau ít hôm, anh đột nhiên hỏi tôi: “Anh Lê, anh có yêu nước không?” Tôi ngạc nhiên và đáp: “Tất nhiên là có chứ!” “Anh có thể giữ bí mật không?” “Có”. “Tôi muốn đi ra ngoài, xem nước Pháp và các nước khác. Sau khi xem xét họ làm như thế nào, tôi sẽ trở về giúp đồng bào chúng ta. Nhưng nếu đi một mình, thật ra cũng có điều mạo hiểm, ví như khi đau ốm… Anh muốn đi với tôi không?” “Nhưng bạn ơi, chúng ta lấy đâu ra tiền mà đi?” “Đây, tiền đây” – Anh bạn của tôi vừa nói vừa giơ hai bàn tay – “Chúng ta sẽ làm việc. Chúng ta sẽ làm bất cứ việc gì để sống và để đi. Thế thì anh cùng đi với tôi chứ?” Bị lôi cuốn vì lòng hăng hái của anh, tôi đồng ý. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ về cuộc phiêu lưu, tôi không có đủ can đảm để giữ lời hứa. Vài ngày sau, tôi không gặp lại anh bạn nữa. Tôi đoán là anh ta đã đi ngoại quốc. Anh ta đi bằng cách nào? Tôi không biết. Về sau, tôi chỉ biết người thanh niên yêu nước đầy nhiệt huyết ấy là Cụ Nguyễn Ái Quốc, là Hồ Chủ tịch của chúng ta ngày nay”.